HARRISON BIRTWISTLE (ANH, 1934)

Harrison Birtwistle sinh  ở Accrington, một thị trấn nhà máy ở Lancashire khoảng 20 dặm về phía bắc  Manchester. Sự quan tâm đến âm nhạc của ông đã được mẹ khuyến khích, bà đã mua cho Birtwistle một chiếc clarinet khi ông lên bảy và sắp xếp để ông theo học âm nhạc với ban nhạc địa phương

Như một nghệ sĩ clarinet, Birtwistle đã giành được học bổng năm 1952 để theo học  trường cao đẳng âm nhạc Royal, nơi ông nghiên cứu clarinet với Frederick Thurston và sáng tác với Richard Hall. Ông cũng nghiên cứu sâu hơn về âm nhạc đương đại, tiếp xúc với một nhóm sinh viên có tài năng bao gồm các nhà soạn nhạc Peter Maxwell Davies và Alexander Goehr, nghệ sĩ piano John Ogden, và trumpeter và nhạc trưởng Elgar Howarth. Bọn họ cùng nhau thành lập « New Music Manchester Group » vào năm 1953, thực hiện các buổi trình diễn các tác phẩm của Schoenburg, Webern, và những người khác. Nhóm Manchester đón nhận phong trào châu Âu tiên phong, nhưng không có ý định từ bỏ hoàn toàn truyền thống. Birtwistle đã xuất bản tác phẩm đầu tiên Refrains and Choruses cho sáo, oboe, clarinet… vào năm 1957..

Từ năm 1962 đến năm 1965, Birtwistle làm giám đốc âm nhạc  trường Cranborne Chase. Các tác phẩm của ông trong thời kỳ này gồm có Monody for Corpus Christi (1959) cho soprano, flute, horn và violin,  Precis (1960) cho piano solo, Entr’actes (1962) cho flute, viola và harp,  Chorales cho Orchestra (1963); và  Three Movements for Fanfares (1964) cho chamber orchestra.

Năm 1965, Birtwistle hoàn thành phần đầu công trình phê bình âm nhạc  Tragogoedia cho wind quintet, string quartet và harp

Năm 1965,  học bổng Harkness giúp ông cơ hội  học ở Đại học Princeton, nơi ông hoàn thành  vở opera  Punch and Judy.

Nhưng ở đâu đó trên bầu trời chưa được biết đến phải có một cấu trúc kết nối Birtwistle với nhà văn Gorge Luis Borges, tượng đài của mỗi ám ảnh nóng bừng tương tác và tràn ngập đối với thời gian. Giữa hai nhà sáng tạo, người ta có thể sưu tập một kho tàng về thời gian: thời gian tuyến tính, thời gian vòng tròn, thời gian trở thành không gian, thời gian như “tiến triển của ngưng trệ”, thời gian của cuộc tìm kiếm đường hầm mê cung, thời gian luân chuyển của luân hồi, thời gian vô tận của các khối đá khối và những vòng tròn đổ nát… Birtwistle đã viết một trong những tác phẩm nổi tiếng của ông, Triumph of Time [sự chiến thắng của thời gian] vào năm 1972,tại thời điểm ông nói về nguồn cảm hứng của ông qua bản khắc Bruegel [Pieter Bruegel, hội họa đồ họa in ấn, Netherlands, 1525 –1569 ]. Quang cảnh ẩn dụ- Thời gian với Cái chết và Danh vọng đang bị nghiền dưới cổ xe mảnh đất nhân gian nhỏ bé tan rã [ Tranh của Pieter Bruegel “The Triumph of Death (c. 1562), Museo del Prado, Madrid -https://en.wikipedia.org/wiki/Pieter_Bruegel_the_Elder#/media/File:Thetriumpho] đã cho Birtwistle cả mô hình lẫn tiêu đề tác phẩm/ Theo allmusic.com. (But somewhere in the as-yet-uncharted sky there must be a configuration connecting Birtwistle with Argentine writer Jorge Luis Borges, monument to a mutually ardent and productive obsession with time. Between the two creators, one could collect a temporal thesaurus: linear time, circular time, time become space; time as « stasis in progress, » the searching tunnel-time of the labyrinth, the looping time of reincarnation and the timeless time of stone monoliths and circular ruins…Birtwistle wrote one of his most famous pieces, The Triumph of Time, in 1972; at the time he spoke of his inspiration through a Brueghel etching, whose allegorical scene — Time, with Death and Fame in tow, crushing under cart the ground-strewn detritus of human ages — gave Birtwistle both model and title/ allmusic.com)

Năm 1977, ông viết Bow Down , một tác phẩm cho năm diễn viên và bốn nhạc sĩ , theo  văn bản của Tony Harrison.

Năm 1984 viết Yan Tan TeraThe Secret Theatre, cho 14 players

“Có lẽ lịch sử phổ quát là lịch sử của một số ít các ẩn dụ. » (Jorge Luis Borges). Và nếu chúng ta  theo định nghĩa về thiên tài của Aristotle – như khả năng nhận thức và tạo ra các phép ẩn dụ – thì nhà soạn nhạc Harrison Birtwistle chắc chắn là một người khổng lồ trong tâm trí chúng ta, và Dances Earth (1986) tác phẩm viết cho dàn nhạc có thể là Olympus của Birtwistle, tác phẩm gần 40 phút này như những phép ẩn dụ được thu thập và hội tụ nằm trên nhau một cuộc tích lũy: những đường, mê cung, thị trấn và cảnh quan, bề mặt của trái đất, cổ máy của thần giáo,  âm nhạc của một thần thoại mới. Người ta thường so sánh Dances Earth với ballet The Rite of Spring của Igor Stravinsky.

Năm 1991 Birtwistle hoàn thành tác phẩm nổi tiếng nhất của ông, Gawain, một opera 2 màn,  tác phẩm dựa trên bài thơ trung cổ  « Sir Gawain và Hiệp sĩ Xanh ».

Những năm cuối thập kỷ 1990, tác phẩm của Birtwistle gòm có Panic (1995), viết chor saxophone, drums, và orchestra, Exody (1998) cho dàn nhạc, Harrison’s Clocks (1998) , một piano solo được viết cho Joanna MacGregor, được  trình diễn đầu tiên tại Cheltenham.

Những tác phẩm đầu của Birtwistle đôi khi gợi lại Igor Stravinsky và Olivier Messiaen (các nhà soạn nhạc Birtwistle thừa nhận là mình chịu ảnh hưởng) và kỹ thuật đặt các khối âm thanh cạnh nhau đôi khi được so sánh với Edgard Varèse.

Hình ảnh yêu thích của Birtwistle cho việc giải thích các tác phẩm của ông  là so sánh chúng với việc đi bộ qua một thị trấn – đặc biệt là một loại thị trấn nhỏ phổ biến ở châu Âu lục địa hơn là ở Anh quốc. Một cuộc đi bộ như vậy có thể bắt đầu ở quảng trường thị trấn. Khi cuộc đi bộ tiếp tục, chúng ta có thể nhìn thoáng qua thị trấn, xuyên qua những con đường khác nhau, đôi khi là một quãng đường dài, đôi khi là một đoạn ngắn. Chúng ta không bao giờ có thể trở lại quảng trường trong phần còn lại của cuộc đi bộ, hoặc chúng ta có thể ghé thăm một khu vực mà ban đầu không được khám phá…

CÁC TÁC PHẨM