OTTORINO RESPIGHI (Ý, 1879-1936)

 

Ottorino Respighi, nhà soạn nhạc Ý nổi tiếng nhất trong thế hệ mình.

Opera Roman Trilogy, một giao hưởng thơ (bộ ba) gợi lên thành phố vĩnh cửu gòm: Fountains of Rome ( Những đài phun nước  của Rome, 1917)  thật quyến rủ, Pines of Rome ( Rượu của Roma, 1924) chắc chắn là thú vị, và Roman Festivals (Những lễ hội La Mã, 1928) thật  phấn khởi, nhưng không thể tránh khỏi câu hỏi, không biết có đúng hay  không, là có nhiều thứ ở bên dưới bề mặt lấp lánh của nó.

Sự quyến rũ của Respighi với âm nhạc sớm được minh họa trong Ancient Airs and Dances ( 3 suite: 1917, 1923, 1932) và trong Concerto gregoriano là một  Concerto Violin  được lấy cảm hứng từ lịch sử và âm nhạc của Kitô giáo thời kỳ đầu, chẳng hạn như Plainsong và Gregorian chant, tác phẩm viết  vào năm 1921 và ra mắt năm sau tại Rome

 

Respighi sinh  ở Bologna, Ý, con trai của một nhạc sĩ. Ông được đào tạo tại quê hương Liceo Musicale (1891 đến 1900), xuất sắc trong violin, và nghiên cứu riêng với Nikolai Rimsky-Korsakov trong hai chuyến thăm Nga (1900 và 1902). Ông cũng tham dự các bài giảng của Max Bruch ở Berlin. Từ năm 1903 đến năm 1908, ông đã hoạt động như một nghệ sĩ violin và hòa nhạc.

Năm 1913, ông định cư ở Rome như là một giáo sư về sáng tác tại Nhạc viện St. Cecilia, và trở thành giám đốc học viện vào năm 1923.

Respighi  qua đời ở Rome vào năm ông 56 tuổi vì  viêm cơ tim và được làm tang lễ của  nhà nước.

Âm nhạc của Respighi từ lâu đã phổ biến nhờ bức tranh đầy màu sắc và mạnh mẽ. Ông là một trong những nhà soạn nhạc vĩ đại nhất từng sống ngang tầm với Rimsky Kovsakov (người mà ông nợ nhiều), Ravel, và Richard Strauss, và không bao giờ thất bại trong việc tạo ra những hiệu ứng kỳ diệu khi có yêu cầu.

Sự gắn bó lãng mạn với quá khứ và niềm tự hào về nền văn hoá của Ý là trọng tâm của các quá trình sáng tạo của ông.

Trong Roman Trilogy của mình, ông đã tìm cách để tưởng nhớ cả vẻ đẹp hiện tại của Rome và những vinh quang cũ của nó. Là một nhà nghiên cứu âm nhạc, ông đã đắm mình trong nghiên cứu âm nhạc thời Trung cổ, Phục hưng và Baroque, và phương pháp sáng tác đặc trưng của ông là kết hợp các chế độ sớm với sự hài hòa lãng mạn cuối cùng và những sắp đặt hiện đại.

Metamorphorphoseon –Modi XII –Chủ đề và biến thể cho dàn nhạc (1930) .Tác phẩm này đã được mô tả ở đâu đó như là một bản concerto cho dàn nhạc, hoặc phần giới thiệu, ngụy trang dưới dạng các biến thể. Trên thực tế, nó là một món quà cho một ban nhạc mà Respighi đã tiến hành nhiều lần, Ở đó những người chơi đã để lại một ấn tượng về kỹ năng đặc biệt của họ. Tiêu đề, Metamorphoseon, ngụ ý những thay đổi kỳ diệu. Từ ‘mode’ trong trường hợp này được sử dụng thay vì từ ‘biến thể’ thông thường vẫn sử dụng.

Vào năm 1930, Ottorino Respighi đã sáng tác « Lauda per la Natività del Signore« , một tác phẩm thánh ca duy nhất trong số các tác phẩm của ông. Ca khúc này ca ngợi phép lạ của Giáng sinh, âm thanh vang dội trong các đoạn điệp khúc xen kẽ với các vai diễn độc tấu của Maria, Angel và người chăn cừu, cùng với âm thanh của nhạc cụ mục vụ. Âm nhạc đa dạng, bao gồm các yếu tố phong cách khác nhau, từ cuối lãng mạn đến tân nghệ thuật baroque, cũng như tiếng vang của tiếng Gregorian. Và cao hơn tất cả là nhãn hiệu của Respighi: nghệ thuật dàn nhạc.

 

Các tác phẩm lớn khác của Respighi gồm có Church Windows (1925), The Birds (1927), Three Botticelli Pictures (1927), và Brazilian Impressions (1928) cho dàn nhạc, Concerto in the Mixolydian Mode (1925) cho piano và dàn nhạc, ballet La Boutique Fantastique (1918), là được chuyển thể từ âm nhạc của Rossini, và các vở opera The Sunken Bell (1927), The Flame (1934), và Lucrezia (1937).

Three Botticelli Pictures ( Ba bức tranh của Botticelli) viế cho dàn nhạc thính phòng là một tổ khúc ba chương dựa trên ba bức tranh nổi tiếng treo tại Bảo tàng mỹ thuật Uffizi ở Florence của danh họa thời Phục hưng Sandro Botticelli: « La Primavera » (Mùa xuân); « L’adorazione dei Magi » (Lòng tôn sùng của Đạo sĩ) và “La nascita de Venere » (Sự ra đời của thần Vệ Nữ).

 

Những tác phẩm về sau được hoàn thành bởi người vợ góa Elsa, một nhà soạn nhạc, người đã dành phần còn lại của cuộc đời  của mình để quảng bá di sản của Respighi. Bà đã chết ở tuổi 101 vào năm 1996.


CÁC TÁC PHẨM